Tình yêu theo mình là một sự gặp gỡ giữa 2 năng lượng, tạo ra một cảm giác mà cả 2 đắm chìm trong đó, và nó thôi thúc người ta lựa chọn nhau, lựa chọn làm một số việc cho nhau, và lựa chọn rèn luyện bản thân, trở nên tốt hơn mỗi ngày để có thể yêu người còn lại đúng cách. Điều này có khi mất cả 10-20-30 năm chứ chẳng chơi
Hôm nay mình chợt nghĩ về bộ 3 phim the before, và ngờ ngợ nhận ra, A, thì ra mình đã bắt gặp tình yêu ở đó, chẳng trách sao mà lần đầu và duy nhất mình cảm thấy một bộ phim trọn vẹn, đời thực và khiến mình xúc động với câu chuyện và các cuộc đối thoại trong đó.
Là before sunrise, khi họ gặp mặt, khi tuổi trẻ ở đó, khi cảm xúc mãnh liệt, khi ở cạnh nhau là thế giới xung quanh trở nên kì diệu, và khoảng cách giữa 2 người là một khoảng cách là duy nhất
Là before sunset, khi họ gặp lại nhau sau 10 năm, là sự struggle của mỗi người với con đường và những commitment trong cuộc sống hiện tại, và là sự bắt gặp và nhận ra cảm xúc chân thật, và là dũng cảm chấp nhận, và lựa chọn nhau trong vô vàn sự struggle trogn cuộc sống khác
Là before midnight, là khi họ phải học cách vượt qua từng cuộc cãi vả, từng sự khô khốc vì những cái mundane trong cuộc sống, từng cái burden và conflict của đời sống parenting. Là những cái cố gắng tưởng chừng như có thể rất dễ dàng quay đầu và lựa chọn điều ngược lại.
Trước đây có người từng nói, it’s not hard to fall in love with you. Mình nghĩ mãi, chỉ nhìn nhận nó như một lời khen, nhưng bây giờ, cảm nhận lại, mới thấy rằng, đúng thật, không khó để yêu một cô gái trẻ trung, tươi vui, tràn trề sức sống, không ràng buột, không gánh nặng, không compromise, nhưng là một effort rất lớn để yêu người đã bên cạnh mình rất lâu, một người đã nhìn thấy cả hết thói quen tật xấu, một người đã từng có những lời nói làm tổn thương nhau, một người đã từng có quá khứ không mấy êm đềm với nhau.
Và có lẻ, cho dù đôi khi mong muốn yêu ai đó, cũng là một mong ước thật ngây thơ và sơ khởi nếu như mình chưa biết và chưa có đủ khả năng để yêu. Chưa thể kiên nhẫn, chưa thể bao dung, chưa thể thấu cảm, chưa thể chờ đợi, chưa thể lắng nghe và chưa thể chấp nhận. Những đức tính tưởng chừng như thật cliche, vậy mà giờ mình mới hiểu nó đáng quý và đáng trân trọng chừng nào ở bất kì một người mình gặp. Đơn giản bởi nó không phải tự nhiên mà có được, cũng không phải là bẩm sinh hay cố hay giả vờ. Nó chỉ nảy sinh từ sự trải nghiệm, sự mong muốn cải thiện bản thân để yêu thương người còn lại.
Mình nhớ cảnh Celine và Jesse trò chuyện trên tàu hoả, cảnh họ gặp lại nhau ở buổi họp ra sách, và nhớ nhất cảnh họ ngồi với nhau nhìn mặt trời lặn dần.
Leave a reply