Gần đây, mình bị chất chứa trong đầu rất nhiều câu hỏi, nhưng có lẻ câu hỏi lớn nhất và đã ở đây lâu nhất là mình đang trả tất cả những cái giá này để mua thứ gì.
Đã có lúc mình tự hỏi để đạt được một điều gì đó, mình sẽ phải muốn được cả phần tồi tệ, xấu xí của nó. Và nếu mình không thể muốn luôn cả phần đó, có lẻ mình đã không muốn chuyện đó đủ. Hay có thể nói khác đi, ta muốn nó, thì ta phải trả giá cho nó.
Thật buồn cười là mình lại trong một tình trạng hoàn toàn ngược lại ở thời điểm này. Mình trả trước cái giá, và vẫn mơ hồ về thứ mình đang muốn mua. Nhưng cũng chẳng hiểu sao, bằng một lòng tin vô hình, hay mù quán nào đó mình lại biết được rất rõ ràng rằng đây là một cái giá xứng đáng cho thứ mình sẽ và sắp quyết định mua.
Khi mình chậm rãi, dừng những sự dồn ép và hối thúc bên ngoài, học cách từ từ và kiên nhẫn, mình học luôn được cả cách lắng nghe những tín hiệu, học được cách hiểu và nhìn sâu vào bên trong. Cho dù chưa biết những tín hiệu này đang muốn nói cụ thể một điều gì, nhưng mình hiểu hơn ai hết câu trả lời cho những tín hiệu đó chính là nói mình muốn đến.
Leave a reply